Phận… đàn ông

Xưa giờ nghe “phận đàn bà” quen rồi. Giờ nói “phận đàn ông” thấy là lạ. Nhưng sao cứ phải đàn bà mới “phận” này “kiếp” nọ? Đàn ông cũng “hoàn cảnh” lắm chứ.

Hy không đẹp trai nhưng có cái miệng tươi rói, nói chuyện rất vui. Giới thiệu về mình, Hy làm một hơi: “Tui, độc thân, vui tính, nghề nghiệp ổn định. Nhờ thức thời, từ chỗ làm thấp nhất nay tui vươn lên vị trí cao nhất”. Ai không biết cứ tưởng anh làm to, té ra không phải. Diễn “nôm” ra là: trước đây anh làm nghề đóng dép, giờ anh làm thợ cắt tóc. Vậy thôi.
Ngu đắm ngu say
Xóm nhỏ tươi lên khi ngôi nhà đối diện tiệm cắt tóc của Hy xuất hiện em Linh ở đâu về, đẹp não nùng. Tiệm anh đông khách hẳn. Một ông đang cắt tóc nhưng mặt cứ hất qua nhà Linh. Anh chỉnh lại cho thuận chiều tông đơ nhưng lát sau mặt ông vẫn hướng về “nơi ấy”. Hy nói ông ngọ ngoạy kiểu này khó cắt quá, đầu tóc lốm đốm da báo ráng chịu nghen.
Hai ông khác bày cờ ra đánh, xe pháo đi loạn xà ngầu vì con mắt cứ liếc bóng hồng. Một ông cầm tờ báo từ nhà mang tới, có khoét hai lỗ nhỏ, đợi em Linh ra thềm hóng mát là đưa báo lên “đọc” mải mê . Hy cười toe toét, nói tui cúng tổ cũng không bằng em Linh. Nhờ con bé này mà tui “vừa cắt vừa la cũng đắt hàng”.
Rồi một ngày, hàng chục trai làng té ngửa khi nghe tin Linh bị vợ ông hạt trưởng kiểm lâm đánh ghen tơi tả trong một nhà nghỉ. Hy cười cười chọc mấy cây si, nói tui là manh chiếu rách, không mơ tới giường ngà nên kê cao gối mà ngủ. Còn mấy ông tưởng bở giờ vỡ mộng. Cứ đứng gần các ông là tui nghe tiếng răng rắc của những trái tim rạn nứt.

Minh họa: DAD
Nhưng ai học được chữ “ngờ”. Tưởng Linh không “thiêng” với Hy, vậy mà giờ đây anh mê Linh như điên như dại. Một chiều anh quét lá trúc trước hiên, Linh đến gợi chuyện. Giọng bắc líu lo, nàng nói: “Anh Hy đẹp chai (trai), có khóm chúc (trúc) xinh cực. Cho em một cây về chồng (trồng) nhá!”.
Hy thấy xao xuyến lạ. Thêm mấy đêm trăng hò hẹn nữa, anh “sụp đổ” hoàn toàn. Một khách cắt tóc tháng trước bị Hy “cảnh báo” giờ mắng lại: “Mày đang nhấp kéo sao cứ liếc con Linh? Tóc tao mà hư thì đầu mày không còn một sợi”.
Người nhà Hy ra sức can ngăn vì thấy “cái bụng con Linh khang khác”, trong khi Linh quyết bám sát mục tiêu. Cuối cùng, đám cưới diễn ra. Đêm tân hôn, có người cứ hát đi hát lại: “Ngày chưa chồng em đi qua con dê (đê)…”. Vậy mà Hy vẫn nhe răng cười. Thật là ngu đắm ngu say.
Kiếp… “cầm ca”
Bảy tháng sau ngày cưới, Linh “sinh non” một bé trai. Thằng bé càng lớn càng… không giống Hy. Linh gửi hẳn con cho ngoại. Khách đến cắt tóc ai cũng bóng gió xỏ xiên. Đàn bà đi chợ qua nhà Hy thường xì xào, một chị nói rặt giọng Huế: “Vợ đẹp là vợ người ta/Con là con két chớ ruột rà chi mô”.
Linh thường lui tới các nhà hàng, quán nhậu để bỏ mối khăn lạnh. Cô gái một con đã làm mòn con mắt của một sếp to. Khuya nọ, Linh đang lau mặt cho sếp trong phòng “VIP” thì Hy xộc vào. “Bốp… bốp”. Cái bốp đầu tiên: Hy tát vợ. Cái bốp thứ hai: bồ của vợ tát Hy. Bảo vệ lôi Hy xềnh xệch ra ngoài.
Từ đó Hy làm “kiếp cầm ca”. Không phải anh đàn hát gì, là thấy anh hay cầm cái ca nhựa đi mua rượu lẻ nên người ta nói đùa thôi. Anh nát rượu, cơn xỉn nọ chồng lên trận say kia. Người làng thường gặp anh, hoặc là đang cầm ca lọ mọ đi mua rượu, hoặc là cầm ca rượu lờ vờ đi về nhà. Thôn trưởng đập vai Hy, nói làng mình gái tơ thiếu gì, bỏ rượu, cưới vợ khác đi. Hy cười khục khục nghe như tiếng khóc, nói: “Em… mất trinh rồi, có ma nó lấy…”. Rồi anh cầm cái ca thất thểu bước đi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

nguoivietxaxu